Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

CON YÊU MẸ

Tản văn của Phùng Hải Yến: CON YÊU MẸ
04:54 11 thg 9 2012Công khai116 Lượt xem 27



CON YÊU MẸ
Tản văn
Con vẫn chưa bao giờ (kể cả những lúc choàng vai mẹ thỏ thẻ những lời âu yếm) thốt lên ba tiếng mà tận sâu trong tiềm thức của mình, con luôn ghi khắc.
Con nói "con yêu mẹ" khi những buổi trưa hè ngày con còn bé tí vẫn hay lén theo lũ bạn dưới cái nắng chói chang để tìm cỏ gà hay trèo cây hái phượng, mẹ không đánh mắng nhưng ánh mắt lo âu hằn in trên gương mặt mẹ mỗi đêm trông con bị ốm, rồi sốt mê man. Khoảnh khắc đó con thấy mình có lỗi với mẹ hiền.
­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­Con nói "con yêu mẹ", trong khi lũ bạn con hè nào cũng chạy nhảy tung tăng tối ngày còn con lúc nào cũng ngồi nhà chờ cha mẹ đi làm về, y hệt như lời tụi bạn con nó bảo là "cấm cung" vậy. Cho đến khi mẹ nói với cha mỗi kỳ nghỉ gia đình mình sẽ cùng đi đến một nơi nào đó để thư giãn. Con chợt thấy rằng ở trong mái nhà của chúng ta đã là quá ổn.
 Con nói "con yêu mẹ" khi vô tình đọc được dòng nhật ký mẹ viết ngày con còn nhỏ. nỗi nhớ nhung vô bờ vì phải xa con khiến cho con xúc động đến nghẹn ngào, đã bao lần con thầm trách vì ngay từ khi con còn bé xíu mẹ đã vội vàng đi học để con phải ở nhà một mình với bố... Dòng chữ như thấm tan vào những giọt nước mắt mặn chát, dâng trào trong con nỗi ân hận về những suy nghĩ ngốc nghếch kia.
Con nói "con yêu mẹ" vì trong lớp con đã cố gắng học thuộc bài "mây và sóng" của TAGOR bài thơ mà ngày học lớp 6 con đã nói với mẹ bài thơ này ông tác giả viết để tặng riêng mẹ con mình ý). Để khi về đến nhà lại rủ mẹ cùng chơi trò chơi đầy thú vị ấy. tiếng cười của con âm vang khi con giả làm mây, mẹ làm gió và mái nhà ta là bầu trời; Khi con làm sóng, mẹ làm mặt biển xanh; Vâng! Lúc trên lớp con đã nhủ lòng như vậy, thế nên buổi tan học nào con cũng muốn mau chóng về đến nhà chứ không la cà ngoài phố hay rẽ vào đâu đó theo lời rủ rê của bè bạn. Vì con biết mẹ vẫn đang ở nhà chờ cha và con bên những bữa cơm đầm ấm và hạnh phúc.
Con nói "con yêu mẹ" mỗi khi đi học về, ngước mắt lên nhà lại thấy lung linh một màu hoa vàng rực như nắng. Loài hoa bất tử và cái biển mà mẹ đã tỉ mẩn khắc ghi hai tiếng CON YÊU khiến con vô cùng kinh ngạc. Mẹ đã nâng niu các loài hoa ấy trong những chuyến bay từ Nam ra, chỉ vì một câu nói thích sau khi con đọc câu chuyện cổ về các loài hoa ...
Con nói "con yêu mẹ" vì cho đến tận bây giờ, con mới thực lòng hiểu rõ những ý nghĩa ẩn sâu trong cái tên mẹ đặt cho con thông qua một bài thơ. Bài thơ con đã thuộc từ năm học lớp 2 nhưng đến giờ con mới thực sự "thuộc" nó trong chính tâm khảm của mình. Cũng giống như bài "chiếc nôi" của cha vậy, làm sao có thể quên những tình cảm ấm áp đầy gắn bó này?
Con nói "con yêu mẹ" khi con đi thi cuộc thi "nét đẹp đội viên" lần đầu tiên. Mẹ chăm chút, mẹ lo lắng, mẹ hồi hộp như chính mẹ phải tham dự chú không phaỉ con nhóc lớp 6 kia. Khi nhận giải thưởng, nhìn về hàng ghế khán giả, ánh mắt động viên xen lẫn tự hào của mẹ đã khiến con nghĩ rằng đó chính là giải thưởng cao nhất. Để mai này dù có nhận những giải khác, không có mẹ nơi hàng ghế đó nữa nhưng lúc nào hình ảnh ấy cũng theo con như chính sự vĩnh hằng của nó trong trái tim con vậy.
Con nói "con yêu mẹ" mỗi khi con kêu ca, phàn nàn về những cô giáo dạy văn cấp 2. Mẹ đã phải ân cần chỉ dạy lại cho con toàn bộ phần kiến thức. Con đã từng ghen tị khi nghe các anh chị cấp 3 nói rằng mẹ giảng văn rất hay, con ghen tị vì không được học một tiết nào của mẹ mà quên mất rằng đã bao lần mẹ giải nghĩa cho con một từ khó, hay là hướng dẫn cho con một cách hiểu khác về một thi phẩm hay. Chẳng phải cha đã từng nói nhà mình có một cuốn "từ điển sống" đó sao?
Con nói "con yêu mẹ" khi căn bệnh cao huyết áp và cả cái bệnh liệt dây thanh thi thoảng vẫn hành hạ mẹ. Con ghét những căn bệnh làm mẹ đau bởi lúc ấy nhà mình ngưng bặt cả tiếng nói cười. Song ngay cả khi ấy mẹ vẫn cố gắng nhắc cha , dù lời nhắc đó thật khó khăn và đầy mệt mỏi: "Mai con thi vòng tỉnh đấy, anh ạ !". Con nói "con yêu mẹ" khi tình cờ đọc được một câu danh ngôn như thế này: "cuộc đời là một chiếc chăn hẹp, nếu có người kéo nó về phía mình thì sẽ có người phải chịu lạnh". mẹ đã chăm lo cho con, cho anh, cho cha quá nhiều rồi! Có bao giờ do vô ý mà chúng con khiến mẹ phải chịu "lạnh" không? Khi nụ cười hạnh phúc luôn rạng ngời trên môi mẹ. Con đã tìm thấy quà tặng cuộc đời ngay từ chính nụ cười - niềm tin đó .
Con nói "con yêu mẹ" khi con biết những hy sinh lớn lao của mẹ khi quyết định theo cha đến một chân trời xa lắc thế này. Con nhớ lần các dì đến nhà ta trong một mùa hè, trước lúc lên xe dì Hằng đã ôm chầm lấy con mà khóc: "Dì thương mẹ con quá! Ở nơi xa xôi thế này, các con phải nghe lời mẹ nghe chưa?". Con nhớ những trăn trở, âu lo hiện hữa trong mẹ mỗi khi dì Hà điện ra là do trời trở gió mà ngoại lại ốm. Bà vẫn nói mẹ là đứa con tình cảm nhất mà lại phải ở xa bà quá còn gì ?
Con nói "con yêu mẹ" vì con biết mẹ đã hy sinh nhiều hơn thế nữa. Những giảng viên bạn của mẹ khi con đi thi đại học đã nói rất nhiều về cô thủ khoa 12 tỉnh ngày nào để con biết thêm rằng: hạnh phúc nghĩa là phải đánh đổi một điều gì đó quý giá tương tự. Con biết chỉ một lời nói của cha con: "Vì anh em đã bỏ tất cả, anh cũng sẽ vì em mà làm tất cả cho gia đình nhỏ bé này" - như vậy - đối với mẹ - đã là tròn vẹn, viên mãn lắm rồi !
Con nói "con yêu mẹ" - trước khi bước vào vòng thi quan trọng nhất đối với con ngày học 12, mẹ nói với con rằng giải thưởng không quan trọng, chỉ cần con bước vào phòng thi này - với mẹ - đã là cả niềm tự hào lớn lao. Và rồi con biết dù mai sau có thế nào đi chăng nữa con không thể quên những lời khuyên nhủ quá đỗi chân tình như vậy.
Con nói "con yêu mẹ" khi con buồn phiền vì sự học ngoài trường phổ thông qúa đỗi bất công và con mất đi niềm tin, con âu lo vì cuộc sống của người lớn quá đỗi phức tạp chứ không an lành, vô tư như thủa còn thơ ấu. Mẹ đã dạy con điều gì? Thay vì học để lấy thành tích con hãy học cho mình. Và thế là đủ. Kiến thức quyết định thành công đôi khi không phải vì điểm số. Con đã dứng dậy từ những lời khuyên ý nghĩa đó mẹ à!
Con nói "con yêu mẹ" khi mẹ lắng nghe những lời con tâm sự, về những cảm xúc vu vơ hay những mẩu chuyện bâng quơ song với con nó lại là "chuyện lớn". Câu hỏi: "Mẹ bảo con phải làm sao bây giờ?" luôn đi kèm với "Cái người đáng ghét cứ làm con giận hờn". Mẹ thủ thỉ dịu dàng trước những tình huống ngốc nghếch con đặt ra. Nhưng lúc nào mẹ cũng là người nói câu cuối cùng: "đi học tiếp đi nhóc! Mẹ không muốn con khoái bay vù vù lên không trung mà không ổn định tư tưởng học hành đâu đấy!" Con biết, vì mẹ yêu con nên mới có thêm câu nói đó mà.
Con nói "con yêu mẹ" khi tất cả những đứa bạn đều nói con có một người mẹ tinh tế đến tuyệt vời. Con nói "con yêu mẹ" vì cuộc sống của con luôn được chở che trong tình thương bao la, hiền hoà từ mẹ .
Con nói "con yêu mẹ" đơn giản chỉ vì mẹ đỡ lời cho con với cha sau câu nói: “vừa ăn vừa đọc là phản khoa học". Mẹ đã bênh vực con thế nào ấy nhỉ? "ngày xưa em cũng thế, anh có mắng em đâu". Nhưng khi chỉ có hai mẹ con, mẹ lại ân cần nói nhỏ: “đọc thì đọc mà con phải chú ý đấy nhé! mẹ không muốn con chủ quan vậy đâu, nó sẽ bị ảnh hưởng ở tương lai đấy!"
Và dù có trăm ngàn chuyện bé xíu xìu xiu giữa con và mẹ, trong những lúc đó con đều thảng thốt nói “con yêu mẹ ". Tiếng vọng từ trái tim sẽ chỉ đập trở lại khi nó đi ra từ trái tim. Phải vậy không mẹ ?
Ngàn lần, ngàn lần con nói YÊU MẸ - giống như con biết dù mẹ không nhấn phím CAPSLOCK thì ngay giữa trái tim mẹ cũng có hình bóng cánh chim nhỏ bé này - bởi nó đã được viết hoa quá đậm và sắc nét .
Con là một con bé cứng rắn và có bề ngoài lạnh lùng, quyết đoán giống cha những trong sâu thẳm tâm hồn lại đa sầu đa cảm và yếu đuối giống mẹ. Con không muốn khác đi, sẽ mãi không khác đi vì con yêu những gì mình đang sở hữu, cũng như tình yêu không nói thành lời của con với cha mẹ vậy.
Mai này cũng sẽ như thế! Con yêu một câu thơ của Xuân Quỳnh vì nó nói về tâm trạng của một người con luôn hướng về nguồn cội. Dù rằng nếu câu thơ ấy đặt vào hoàn cảnh của con và mẹ sẽ phải đổi một chút về vị trí địa lí .
"Mai con về với biển, với mẹ thôi!
Con không thể làm phù du cánh mỏng.
Và gió hỡi! Thổi bùng lên khát vọng,
Núi sẽ thấp dần, mặt trời mọc ... Mẹ ơi!”
Viết năm  đầu tiên đi học Sư phạm - 2002- P.H.Y

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét